Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 4

Chương 4: Boss tự buff thật khổ!!!

Nhiệm vụ ẩn có ba mức độ: đồng, bạch kim và hoàng kim, mà mức độ khó nhất là hoàng kim, vừa hiếm lại có thể đạt được nhiều phần thưởng giá trị. Chưa kể nó là nhiệm vụ duy nhất trên bốn lục địa để đánh dấu mở đầu cho sự kiện giải phong ấn tăng cấp, thế nên không thể nào không thể làm kênh thế giới sục sôi

“Cái gì thế trời, hai đại thần kết hợp với nhau áh? Nhiệm vụ độc nhất đó nhá.” Người A lên tiếng.

“Oa…Oa…Oa…tôi muốn chụp hình chung với hai đại thần!”

“Hai đại thần đã xuất hiện, dự đoán ai công ai thụ nào!”

Hồ Diễm thật sự không nói nổi mấy bạn hủ này.

“Tôi cũng muốn làm người tiên phong ahhhh.”


…..

Thế là kênh thế giới tiếp tục nhảy gần hết cả ngày. Trong lúc đó:

“Lão đại.”

Hồ Diễm hướng mắt về phía nợi cất ra tiếng nói, cũng chẳng phải người xa lạ gì, là tên Lâm Tặc hôm trước trêu đùa nick phụ của cô. Thì ra đây là người mà Hắc Phong đợi.

“Cậu tới trễ 3 tiếng.” giọng của Hắc Phong lạnh lùng mà phán tội.

Hồ Diễm bỗng suy nghĩ lại, cô đang nhập được hơn năm phút mới gặp Hắc Phong  đăng nhập, vậy cậu ta đang nói dối.

“Cái gì, mình làm gì có vinh hạnh để cậu chờ 3 tiếng chứ.” tên lâm tặc oan ức phản bác “Với lại cậu cũng đâu chờ mình đi kiếm nhiệm vụ ẩn tàng, đã theo huynh đệ kia đi kiếm, hại mình mất một mối ngon đấy chứ, thật quá bất công.”

Rồi, Hồ Diễm phải công nhận tên Hắc Phong này thật khó đối phó. Lâm tặc phẫn uất một hơi dài, rồi mới bắt đầu chuyển mình hướng về phía cô giơ tay làm quen:

“Xin chào, tôi là Lâm Tặc, cứ gọi tôi như tên nhá, Yêu Nhân.” Hồ Diễm nghĩ người cậu ta sao thì tên cậu ta nói rõ ràng hết rồi.

“Tôi quen cậu?” Hồ Diễm mỉm cười xã giao, nhưng từ chối bắt tay “Xin lỗi, tôi mắc bệnh sạch sẽ.”

Câu nói vừa dứt làm cho Lâm tặc thúi mặt: “Ngay cả người mới gặp cũng hùa theo Hắc Phong trêu ghẹo tôi là sao. Nhưng cậu không xem bảng xếp hạng àh?”

“Xem thì có, nhưng liên quan gì đến cậu?”

Lâm Tặc trợn to tròng mắt lên mà nói: “Tôi đứng trước cậu trong bảng xếp hạng cấp độ đấy, Hắc Phong là người đứng đầu!”

Àh, thì ra hai người được mệnh danh là cặp đôi công thụ trong truyền thuyết.” Hồ Diễm lập tức nói ra cách thức nhận biết của mình khiến cả Hắc Phong lẫn Lâm tặc đứng hình.

Sau một hồi lảm nhảm chửi rủa của Lâm Tặc, Hắc Phong lạnh nhạt mở miệng:

“Yêu Nhân, ngày mai rảnh giờ?”

“Tính theo thời gian game thì 5 giờ chiều mai.”

“Tiểu Yêu, cậu học ở Harvard áh?” sau một hồi làm quen, Lâm tặc bắt đầu chế biến cách xưng hô.

“Vậy 5 giờ chiều mai gặp, Tiểu Yêu.” Hắc Phong nói xong rồi log out ngay, làm lòng Hồ Diễm muốn khóc, tại sao cái xấu mọi người luôn học nhanh hơn nhỉ.

“Tiểu Yêu này,” Lâm Tặc lên tiếng gọi “cậu là sinh viên năm mấy rồi, khoa gì?”

“Liệu vấn đề cá nhân có nên hỏi ngay lần gặp mặt đầu tiên không?” Hồ Diễm không thích nói về các vấn đề cá nhân cho mấy.

“Cậu thật thủ, thật tàn nhẫn mà.” Lâm Tặc làm động tác tim tan vỡ, nhưng tất nhiên cũng rất nha hồi phục tin thần đánh thế nào vẫn không chết. “Vậy luyện cấp không, chúng ta cùng đi.”

Lời đề nghị cũng không tệ, Hồ Diễm gật đầu rồi đi theo Lâm Tặc, mặc hắn đắn đo đến nơi nào, sau cùng cả hai lại đến núi Tuyết gần tân thủ thôn, nơi lần đầu gặp của hai người.

Cả hai đi một hồi lâu mà không thấy Hồ Diễm, Lâm Tặc cũng không khỏi thắc mắc mà mở miệng.

“Cậu không thấy lạ khi tôi dẫn cậu đến đây sao?”

“Thế cậu muốn bẻ răng sói tuyết sao?” Hồ Diễm im lặng nãy giờ ngước mặt nhếch môi hướng Lâm Tặc đánh một cái cười nham hiểm.

“Đương nhiên không muốn, cậu nghĩ tôi điên áh?” Lâm Tặc vì sự nham hiểm của Hồ Diễm mà nổi lên cơn tức, trông giống tiểu oán phụ bị trưởng thôn biến thái hà hiếp.

“Dân tình đều đồn đại cậu là tiểu thụ, điều đó là sự thật.” Hồ Diễm tấm tắc gật đầu.

Lần này thì đạp trúng cái đuôi của Lâm Tặc, hắn tức giận mà nói: “Tôi đây mới là công, Hắc Phong tên khốn đó mới là thụ!” Lâm tặc không biết Hồ Diễm đã mở ghi âm, cũng chính nhờ đoạn thu âm này đã khiến danh phận của Lâm Tặc đã thụ nay còn thụ hơn. Nhưng đó là chuyện của sau này ah.

Sau một cục tức khó khăn mới nuốt vào, Lâm Tặc tạm thời biết điều lên tiếng.

“Có một khe BUG do tên khốn tiểu thụ Hắc Phong tìm thấy, cấp bậc khu này tới cấp 120, quái cũng không tụ đông mà thưa thớt, khá dễ đánh mà lại rất nhiều kinh nghiệm.” không có Hắc Phong ở đây, Lâm Tặc thoải mái không chút ngượng miệng mà nói xấu.

“Lỗi BUG ưh?” Hồ Diễm không ngờ mình bỏ qua khá nhiều lỗi ở Project rồi, mặc dù có không phải không biết chổ nào có BUG, thậm chí cũng không phải kẻ chính trực không lợi dụng BUG mà luyện cấp, nhưng lại không ngờ hai kẻ đứng đầu bảng xếp hạng này cũng là kẻ không chính trực như mình…có thể gọi là vật họp theo loài không nhỉ?

“Cậu không sợ tôi báo cáo với GM?” Hồ Diễm có chút nghi hoặc mà nói, nhưng đáp lại câu trả lời đấy, Lâm Tặc rất dửng dưng.

“Có thể kết bạn với tên tiểu thụ Hắc Phong chứng tỏ cậu không phải kẻ thường, vả lại cậu có báo chỗ này thì bọn tôi vẫn không thiếu chỗ luyện cấp. Nhưng có vẻ cậu không đánh lại hai chúng tôi khi trả đủa đâu nhỉ?”

Hồ Diễm cũng có chút hứng thú, hai kẻ này làm bạn cũng không tệ.

Cả hai leo lên đến gần đỉnh núi, Lâm Tặc bắt đầu ngó ngàng xung quanh, ở gần đó có một cây Phong đại thụ, cây đang thay lá nên trông trụi trơ, Hồ Diễm thấy Lâm tặc vẫy tay gọi mình bước tới, sau đó Lâm tặc rút thanh kiếm sau lưng dài hơn hai mét mà dứt khoát chém mạnh vào thân cây phong. Cây phong đứt làm đôi, để lại một lỗ hỏng không gian méo mó đủ thứ màu sắc.

“Vào thôi.”

Hai người nhanh nhẹn nhảy vào lỗ hỏng, rồi lối vào dần dần khép lại, mọi vật trở lại hình dáng như chưa từng có gì xảy ra.

Bên trong là một mảnh tối đen, nhưng vì cả hai đã đạt trên cấp một trăm, đã học ưng nhãn thuật nên việc nhìn trong đêm không có mấy khó khăn. Xung quanh cả hai đang đứng chỉ có vài ngọn cây lạ lẫm, mọc rất thưa thớt, Hồ Diễm đã từng thấy những loại cỏ độc này, giá nó trên các cung đấu giá rất cao, số lượng lại rất ít. Ngay lập tức Hồ Diễm cúi mình mặt dày mà thu gom.

“Tiểu Yêu, cậu biết loại cây này sao? Tôi nhớ không lầm cậu đâu có học dược sư.” Lâm Tặc ngờ nghệt hỏi.

“Tôi đã từng xem ở cung đấu giá, loại cỏ này rất hiếm, lại mang tính độc dược khá cao, bán rất được tiền ah.” Nghĩ tới tiền là mắt Hồ Diễm sáng lấp lánh, nhưng soát lại cách gọi của Lâm Tặc, Hồ Diễm bỏ thêm một câu nói hùng hồn: “Nếu không sửa cách gọi thì tôi cho cậu thăng thiên, một mình cậu thì tôi có thể giải quyết.”

“Cậu thật không đáng yêu tí nào.” Lâm Tặc thấy thế mà không khỏi than, nhưng đối với việc ca cẩm như bà già của người bên cạnh Hồ Diễm lại không màn để ý, chỉ bỏ lại một câu làm Lâm Tặc chết đứng: “Muốn đáng yêu thì về nhà kêu Hắc Phong diễn cho cậu coi.”

Sau đó Lâm Tặc hoàn toàn biết câm lặng là gì…

Đang hái tới bụi thứ hai, Hồ Diễm nhanh chóng có cảm giác dị thường, có tiếng xào xạc gần phía trước. Chừng một phút sau một mùi hôi như trứng thối xuất hiện, thì nghe tiếng Lâm Tặc ờ kênh tổ đội:

“Cẩn thận, quái đã tới.”

Hồ Diễm giật mình, một con quái cao ước chừng ba thước, thân hình đồ sộ nhưng đầy lông lá, chỉ có bộ y phục nhàu nát của mục sư còn lại trên người, bước chân nó nặng nề tiếng về phía cả hai. Cô có chút quen thuộc với con quái này, giống như một loài người chịu sự nguyền rủa, cấp bậc của nó lên đến cấp 130.

Con quái cách hai người chưa tới ba mét thì Lâm Tặc phát lệnh tản ra tấn công hai bên con vật to lớn kia. Máu nó lên tới tám con số không, Hồ Diễm thầm rủa cột máu trau bò của nó, một cú bạo kích của cô và Lâm tặc cộng gộp lại chưa tới sáu con, chưa kể quái này lại có khả năng tự buff, giết nó quả thật tốn rất nhiều thời gian.

Con quái thấy hai con chuột nhỏ trước mắt nó có phản ứng, liền gào to lên một tiếng, thờ hắt ra một luồng mùi trứng thối làm giảm một ngụm máu của hai người. Lâm tặc tấn công phía bên trái, thanh đao dài phát ra nguồn sáng xanh lá, nhanh dứt khoát bổ xuống người con quái.

-215

Hồ diễm cũng không kém cạnh, dùng tên bạc bắn liên tục vào ót côn quái, nhưng da thịt nó rất dày, máu mất cũng không là bao.

-200

Con số đánh ra không bao nhiêu vì chênh lệch gần hai mươi cấp, con quái bỗng phát cáu và nhả một chiêu bộc phát.

Lời nguyền ngàn năm.

Phạm vi công kích tới hơn 12m, Lâm Tặc tránh ra xa nhưng vẫn không may dính một phần của chiêu, mất hơn một ngàn máu, Hồ Diễm may mắn tấn công từ xa, chỉ mất chưa tới hai trăm máu.

“Hắc Phong với cậu từng đánh con quái này sao?” Hồ Diễm nhíu mày hỏi.

“Hình như chưa, con này hôm nay tự động xuất hiện, lần đầu tiên tôi đánh nó. Có lẽ là boss tự do rồi, cấp bậc nó hơn chúng ta hai mươi nên mới không thể thấy được tên.” Hai hàng lông mày của Lâm Tặc nhíu lại như muốn đụng vào nhau, không biết hắn hôm nay xui hay hên nữa mà gặp được con cự boss này.

Cả hai tiếp tục tấn công, Hồ Diễm quan sát con quái từng chi tiết, cô biết Lâm Tặc ở cấp 116, chỉ hơn cô hai cấp, khó mà có thể đánh nổi con quái này nếu không tìm ra được chiến thuật.

“Hai cậu từng chết ở đây chưa?”

“Chưa!” Lâm Tặc trán đẫm mồ hôi trả lời.

Hồ Diễm càng sầu hơn, nếu lỡ thiệt mạn ở đây không hồi thành được chỉ có nước đợi người tới hồi sinh mà thôi, cô lại không mang theo bùa hồi sinh, mà có dùng cũng rất tiếc, tới tận 50 đồng vàng mà. Chưa kể có vài nơi chết không được log out, nhưng liệu cô không xui đến mức đấy hay không thì còn chưa thể biết được.

Con quái lại lần nữa bộc phát, Hồ Diễm dùng kỹ năng lùi xa lùi lại xa hơn 13m. Lần này phạm vi công kích của con quái rõ tăng hơn một mét so với ban đầu, Lâm Tặc lại không may dính phần cuối chiêu, mất thêm một ngàn máu mà khóc không ra nước mắt. Cũng may hắn thân là kiếm sĩ, máu khá là trâu bò nên cũng không tới mức thoi thóp.

Thời gian con quái mở đợt càng quét là mười phút, máu con quái đã giảm còn 75%, Hồ Diễm thở dài, đánh boss tự do mà bản thân nó phúc hắc tự buff được thật khổ sở.

Cả hai loay hoay đến chóng mặt mà máu chỉ giảm 40% chưa tới, mà uống máu cũng được hai bình lam. Hồ Diễm bỗng chợt phát hiện ra trên cổ nó có một sợi dây chuyền ngọc màu đỏ bạch đô siết chặc cổ nó, cô bỗng nghi ngờ mà giương cung hướng về phía con quái nhắm phía viên ngọc mà bắn.

-1223

Hồ Diễm bất ngờ, thì ra điểm yếu nó nhằm sợi dây chuyền.

“Lâm tặc, hướng đao chém sợi dây chuyền.” Hồ Diễm biết yêu cầu của mình nói thì dễ như rất khó, từ sau đòn tấn công khi nãy, con boss đã thông minh hơn, tay hoàn toàn chống chọi không cho cả hai công kích vào sợi dây chuyền, bàn tay nó vung đủ mọi hướng làm tên của Hồ Diễm bật ra khá nhiều.

Bực mình, Hồ Diễm liền hướng cung tên xuống dưới phía vùng tam giác giữa hai chân con boss mà bắn, khiến nó phát ra tiếng rên rỉ.

-985

Lâm Tặc thấy tình huống đó mà cả da đầu phát lạnh, là đàn ông, khi thấy cảnh đó ai mà chả phát sợ, thế mà Hồ Diễm lại cả mật nhắm đó mà bắn, thật là…anh dũng đi.

Hồ Diễm lại không khỏi bất ngờ thêm lần nữa, không ngờ chiêu thức phòng lang sói áp dụng với giống đực ở mọi nơi thật là hiệu quả. Nhưng nhờ đợt tấn công đó mà thù hận của Hồ Diễm tăng lên cao vút, con quái đổ dồn công kích sang phía Hồ Diễm. Cô nhanh nhẹn dùng kỹ thuật thăng bằng của mình mà chạy trốn mọi cú vồ của nó, vì nó chuyển mọi hướng tấn công từ cô, cô có thể dễ dàng ngắm phía dây chuyền mà bắn, khiến điểm nó nhanh chóng giảm xuống.

“Lâm Tặc, canh ngay ót của con quái mà chém. Còn bốn giây nữa nó sẽ bạo phát.”

“Cậu nói làm như tốc độ của kiếm sĩ rất nhanh không bằng.” Lâm Tặc tuy càm ràm nhưng vẫn đánh rồi nhanh tránh ra.

Hồ Diễm uống một bình bộc phát, ngay tại thời điểm con quái dừng lại là gồng người bộc phái, cô dùng kĩ năng Lùi Bước mà hướng cung tên nhắm về phía dây chuyền con quái bắn, khiến nó mất khả năng bộc phát.

-6354

Máu con quái vật đã giảm hơn 50% sau cú công kích đó, cả hai thầm mừng rỡ mà tiếp tục cuộc chiến. Nhưng ước chừng năm phút sau đó, con quái tự hồi 10% máu, Hồ Diễm đen mặt, bạo kích vào thời gian quái vật tự buff hoặc bộc phát rất khó, nhất là con quái có IQ cao, sẽ tự rút ra kinh nghiệm trước đó, thật không dễ dàng đánh nhanh thắng nhanh được, chưa kể thời gian để bạo kích phải tốn 5 phút hồi phục, không thề nào hoang phí.

“Lâm Tặc, tôi sẽ bạo kích nó vào lúc nó bộc phát, 5 phút sau cậu sẽ bạo kích ngay thời điểm nó dừng lại uống máu.”

Trận chiến bắt đầu nới lỏng phần khó khăn hơn, con boss cứ từ từ mất máu đến chết là chuyện của nửa giờ sau.

[Hệ Thống]: bạn có muốn thông báo với thế giới?

Hồ Diễm chọn từ chối.

[Hệ Thống]: Chúc mừng người chơi “Tôi là Yêu nhân” đã dành sát thủ giết được boss tự do “Tu sĩ bị nguyền” cấp 130 đạt 600 đồng vàng, 15000 điềm kinh nghiệm và hai điểm kỹ năng.

[Hệ Thống]: Chúc mừng người chơi “Lâm Tặc” đã giành sát thủ giết được boss tự do “Tu sĩ bị nguyền” cấp 130 đạt 600 đồng vàng, 15000 điểm kinh nghiệm và hai điểm kỹ năng.

“Lâm Tặc cậu may mắn không?”  cô cũng lười xét DPS, ai may thì cứ ra sờ.

“Có một truyền thuyết mà mọi người không ai ngờ, cậu biết là chuyện gì không?” Lâm Tặc nhỏ tiếng nói bên tai Hồ Diễm.

“Sao?” cô nhướng mày hứng thú hỏi.

“Đó là Hắc Phong bao giờ cũng ăn cơm mềm từ tớ.”

“…”

(Ý chỉ tổ đội Hắc Lâm, người sờ thi thể lúc nào cũng là bạn Lâm ah)

Vật phẩm rơi ra từ boss không nhiều, có lẽ trò chời còn chưa được cập nhật rõ ràng, nhưng món nào rơi ra thì chất lượng món đó lẫn 1200 tiền vàng.

<Cự độc nhẫn:

Yêu cầu cấp: 120

Tính năng: +85% khả năng chống độc, -15% khả năng tung độc thủ của đối phương.

Hỗ trợ người chơi: thợ săn

Khả năng đánh rơi: 1/10000>

<Kích sát kiếm:

Yêu cầu cấp: 120

Tính năng: +25% nhanh nhẹn cho có chiêu kích sát

Hỗ trợ người chơi: kiếm sĩ

Khả năng đánh rơi: 1/5000>

Và các dược phẩm cao cấp khác…

Lâm Tặc chia đồ theo cấp bậc rất công bằng, cũng rất sảng khoái đẩy hết đống dược liệc cho Hồ Diễm xử lý, với một lý do duy nhất: quà hối lộ để mai được đi ké.




*khuyến mãi về game*

1.    Lâm Tặc là kẻ có level cao hơn cả gần trăm cấp, vì sao lại đánh nick phụ của Hồ Diễm khá ít máu? Vì người cấp cao khi đánh người chơi thấp hơn 30 cấp, sức chiến đấu sẽ bằng với người mới chơi. Nhầm tránh trường hợp bạch luân cấp thấp.
2.    Mình chưa bao giờ chơi game online nên kiến thức chỉ toàn là tưởng tượng mà ra ah.

8/07/2014 mai thi….khối B….


7:53:23 SA



[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 3

Chương 3: Kết bạn

Hồ Diễm cũng là dân chơi game lâu năm nên ở “Project” thì “Black Wolf”chỉ là acc phụ, acc chính của cô là “Tôi là yêu nhân” ở lục địa phía Đông, một thợ săn xếp hạng thứ 2 ở bảng PK, hạng 3 ở bảng thứ hạng level, hạng 3 trong bảng luyện kim, và từng ở  bảng phụ do người chơi bình chọn đó là: “Bảng xếp hạng trai đẹp được con gái theo đuổi nhiều nhất” đứng hạng 2, tất nhiên các bảng xếp hạng này chỉ là bảng xếp hạng riêng ở Đông lục địa. Mặc dù Hồ Diễm chẳng quan tâm mấy cái bảng xếp hạng này là bao, thậm chí cũng không biết mình đứng thứ mấy trong bảng level.

Acc chính “Tôi là yêu nhân” của Hồ Diễm không  những có năng lực, còn sở hữu khuôn mặt bán nữ, mái tóc màu xanh ngọc lam dài ngang eo được thắt gọn bởi sợi dây lụa trắng, mặc bộ trang phục gần đủ các món thần khí dành riêng cho thợ săn. Bao nhiêu đấy cũng đủ khơi dậy sự mê muội của những game thủ nữ, sự ngưỡng mộ của các game thủ nam, lẫn cả những bạn hủ trong game chuyên viết đam mỹ…

“Tôi là yêu nhân” vốn là một thợ săn, Hồ Diễm từ lâu đã ngưỡng mộ sự linh hoạt của thợ săn, chưa kể thợ săn lại được kỹ năng thuần thú riêng mà bất cứ nghề nào cũng kém cạnh, mặc dù cho tới nay kỹ năng đó của Hồ Diễm vẫn chưa được phát huy một lần nào.

“Người chơi “Tôi là yêu nhân”  đăng nhập” Hệ thống thông báo.

“Oa…Oa…Oa, tôi đăng nhập cùng lúc với đại thần nha!” Một người chơi cùng lúc đăng nhập lên tiếng.

Hồ Diễm không lạnh không nhạt nở một nụ cười khuyến khích cho sự điên cuồng của game thủ nọ, thân thiện đôi khi có lợi hơn nhiều. Cô mở bản đồ xác định vị trí, hiện tại đang ở Hồ Cát cách thành khá xa.

Hồ Cát là khu vực dành luyện cấp dành cho các game thủ cấp cao, từ level 90 trở lên, cũng là nơi có khả năng cao nhất chứa nhiệm vụ ẩn tàng. Nói tên nơi này là Hồ Cát thật chất chẳng có cái hồ nào, tiểu sử của nơi này ghi rất ngắn gọn và xúc tích: “Nơi đây từng có một cái hồ tên là Cát.” Khung cảnh cũng không khác gì cái hoang mạc Xahara, là một trong số ít nơi không có NPC sinh sống, theo suy nghĩ của Hồ Diễm, muốn kiếm được nhiệm vụ ẩn tàng thì chỉ có hai khả năng: một là tìm NPC ẩn trong người chơi, hai là đào bới hết tất của khu vực này. Nhưng Hỗ Diễm loay hoay ở đây mất nhiều ngày mà vẫn chẳng khá khẩm kiếm được nhiệm vụ nào.

Theo như thông tin từ diễn đàn, nhiệm vụ ẩn tàng này là phiên bản thử nghiệm nên chỉ dành cho nhóm người tìm ra sớm nhất. Hồ Diễm bắt đầu quan sát xung quanh dựa trên hai khả năng trên mà xem xét, khu vực này có phần thấp so với khả năng và level hiện tại, lại chỉ đứng bất động một nơi suy nghĩ làm khá nhiều ánh mắt chú ý tới. Đại khái xung quanh đây chỉ có hai người cấp cao đây, là cô với một người ẩn danh chắc kiếm nhiệm vụ ẩn tàng đây mà. Cô sử dụng chức năng ẩn thân với những người chơi có cấp độ thấp hơn mình để bắt chuyện với người kia. Chức năng ẩn thân của “Project” để tránh người có cấp độ dưới mình quá 10 cấp, Hồ Diễm nhanh chóng lướt qua nhiều người, tiến tới một nhân vật trông khá đẹp mắt. Mái tóc nâu nhạt làm nổi bật làn da có chút rám nắng, sóng mũi cao với với khuôn mặt sắc nét nghiêm nghị, con mắt thật đẹp cùng với con ngươi màu đỏ rừng rực một sự sâu xa khó đoán.

Hồ Diễm cũng là một kẻ cuồng sư tầm thần khí nên ít nhất cũng nhật ra bộ trang phụ đối phương đang mặc chính là tập hợp của bộ thần khí 'Crystal Shadow'. Thích khách ở 'Project' chiếm phần trăm không nhiều như các ngành khác, bởi vì thao tác di chuyển cần phải rất linh hoạt, không kém thợ săn tí nào. Nên bộ 'Crystal Shadow' còn hiếm hơn cả mấy món thần khí Hồ Diễm đang dùng hiện giờ.

“Chào, không ý xấu nhưng cậu đang tìm nhiệm vụ ẩn đúng chứ”? cô đặt chế độ phát giọng là nam.

“Không, tôi đợi bằng hữu tới.” giọng trầm lạnh của người chơi kia phát ra.

Hồ Diễm có chút thất vọng khi nghĩ có thể kiếm thêm người tìm kiếm thì càng có lợi, thậm chí người đó hơn cấp cô nữa.

“Tôi đang kiếm, không ngại chung tổ đội chứ?”

“Tôi ngại.” người kia lạnh nhạt từ bác bỏ.

Hồ Diễm phát cáu, con người này quả là tự phụ, cô nhăn nhó khuyến mãi đối phương một câu.

“Mồm chó thì có đội lớp nào cũng vẫn thế, chẳng thơm tho hơn được tí nào”.

Người đối diện kia tính quay lưng đi nhưng lại vì câu chửi của Hồ Diễm có chút hứng thú:

“Thế sao, cậu hiểu tiếng chó àh.” người kia vừa nói vừa nhếch môi cười nhạo.

“Thật tình có lớp dạy tiếng chó.”

“Thật sao?” người kia hứng thú nhướng mày “Thế có lớp dạy tiếng người cho chó chứ?”

“Không cần, chó khôn tự học là được, chó ngu không học được thì không cần dạy làm chi cho phí của, cứ là chó ngu là được.” Hồ Diễm càng nói càng độc.

Nhưng người kia không chịu lép vé:

“Thế người làm gì cần phải học tiếng của một loài vật ngu xuẩn? Hay cũng muốn xuống tầng lớp chó ngu?”

Câu nói chặn họng của Hồ Diễm, cô trừng đôi mắt màu xanh biếc trong suốt nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện, như muốn tìm kiếm sự gì đó, người kia cũng không chịu thua, cũng hướng thẳng mắt nhìn cô, mang đầy ý thách thức.

Một phút đồng hồ trừng mắt nhau, cuối cùng người kia cũng buông ra một câu:

“Lời đề nghị khi nãy tôi chấp nhận.”

“Lý do?” Hồ Diễm cũng chẳng mặn mà bằng khi nãy.

“Vì cậu khá thú vị.” câu nói vừa dứt làm cho Hồ Diễm nổi hết các tầng da gà.

“Tôi không bị gay đâu.” -  Dù cô nói thế nhưng vẫn mở khung thông báo chấp nhận lời mời kết bạn.

Hệ thống: “Chúc mừng người chơi “Tôi là yêu nhân” và “Hắc Phong” trở thành bạn bè.”

“Thế xưng hô với cậu là?”

“Yêu nhân đi.” Cô nhàn nhạ đáp, mặc cho hắn đáng dùng mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Cứ gọi tôi như tên.”

“Được, thế bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ như sau: cậu thử quan sát xung quanh khu vực coi có gì khả nghi không. Còn tôi sẽ tìm NPC ẩn. Có ý kiến gì không?”

“NCP ẩn không khả quan mấy.” người kia suy ngẩm nói nhưng vẩn không ngừng tìm kiếm xung quanh.

“Công nhận, nhưng ngoài hai khả năng trên, tôi chưa tìm được khả năng thứ ba.” Hồ Diễm cũng bắt đầu đi kiếm.

NPC ẩn hoàn toàn giống người chơi bình thường, chỉ khi may mắn mới ngu ngốc gặp được, còn nếu không thì phải tự mình nhận xét mà tìm.

Qua hơn nửa giờ tìm kiếm, Hồ Diễm liên lạc với người bạn mới.

“Bên cậu có khả quan không?”

“Không, tìm trong cả các cái bẫy cũng không có.”

“Bẫy?” Hồ Diễm đảo mắt suy nghĩ, mọi khả năng đều đã được tìm kiếm, chẳng lẽ ở đây thật không có.

Cô bỗng thấy một con quái Hắc Lân đang ở nhóm cây bụi gần khu có đặt bẫy. Nhưng nhìn thật kỹ, Hồ Diễm phát hiện trên bộ lông của con Hắc Lân này có một ít túm lông bạc, mà tất cả các con Hắc Lân khác đều không có.

“Dùng định vị tới chỗ tôi.”

 Nói rồi Hồ Diễm tiến lại con Hắc Lân kì lạ đó. Hắc Lân cảm nhận được sự hiện diện của cô, liền một bước nhảy vào bẫy. Ngay lúc đó Hắc Phong xuất hiện, Hồ Diễm liền lên tiếng:

“Cùng vào bẫy.”

Rồi cô cùng Hắc Phong nhanh chóng nhảy vào bẫy. Cả hai bị nhốt trong một kết giới đầy những kí tự, đảm bảo không có người chơi thứ ba nhảy vào, cũng như người trong bẫy không thể thoát khỏi bẫy khi chưa hoàn tất các yêu cầu của bẫy. Ánh sáng màu xanh xám lóe lên, một NPC trong bộ quần áo Tây Âu cổ xuất hiện dưới dãng linh hồn, lơ lửng trước mặt cả hai.

“Hai kẻ qua đường vì sao náng lại nơi khô hoang hẻo lánh này, có phải cả hai đều là thương nhân lưu lạc không đường về?”

“Phải.” Hồ Diễm trả lời cẩn thận.

“Thật may quá!” NPC nam kia thốt lên “Tôi có một việc muốn thỉnh cầu hai vị. Liệu hai vị có muốn tiếp nhận?”

[Hệ thống]: Bạn có muốn tiếp nhận nhiệm vụ từ hồn ma vô danh không?

Hồ Diễm chọn chấp nhận, tiếp theo đó hồn ma vui mừng mà nói tiếp.

“Tôi muốn được siêu thoát, nhưng vì ở đây một thời gian nên ngay cả tên tôi cũng không còn nhớ. Thỉnh hai vị giúp tôi vị giải thoát tôi khỏi con quái kì lân khi nãy, khi đó tôi sẽ chỉ đường cho các vị.” Lời nói kết thúc, thì hiện lên thông báo từ máy chủ.

[Hệ thống]: Trong một phút, hãy nhận biết con Hắc Lân nào bạn đã nhảy vào hố theo nó.

Xung quanh bắt đầu hiện lên hai mươi con Hắc Lân tạo thành một vòng tròn bao quanh cô và Hắc Phong.

“Chọn con nào có vài túm lông bạc lẫn trong bộ lông của nó.”  Hỗ Diễm lên tiếng nhắc.

Mất mười lăm giây sau, tất cả các con Hắc lân bắt đầu chuyển động theo chiều kim đồng hồ. Cùng một lúc, Hồ Diễm giương cung ra kéo, còn Hắc Phong xuất kiếm, cả hai cùng quay về một hướng và xuất thủ.

Rầm!!!

Mũi tên cùng nhát chém bay về hướng một trong số mười con Hắc Lân, tạo ra tiếng nổ to vang lên. Mọi con Hắc lân khác đều biết mất cùng lúc hai cuốn kỳ thư xuất hiện trước mặt cả hai.

Hệ thống: Bạn nhận được nhiệm vụ liên hoàn “Mảnh vỡ” từ hồn ma vô danh. Thông tin lẫn nhiệm vụ được miêu tả chi tiết ở hai cuốn kì.

Hệ thống: “Chúc mừng hai người chơi “Tôi là yêu nhân” và “Hắc Phong” đã hoàn thành thử thách và nhận được nhiệm vụ ẩn liên hoàn cấp độ hoàng kim.”

Hệ thống thông báo với thế giới: “Chúc mừng hai người chơi “Tôi là yêu nhân” và “Hắc Phong” đã hoàn thành thử thách và nhận được nhiệm vụ ẩn liên hoàn mức độ khó là hoàng kim.”



7/7/2014 kết thúc chap 3 sau kỳ thi khối A đầu tiên…mai đăng ký thi khối B

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 2

Chương 2: Thỏ trắng là lâm tặc

“Dừng tay!” nhìn cột máu giảm xuống còn không tới một phần ba, Hồ Diễm hét toáng lên. Cô bất giác quay nhanh người cắn đối phương một nhát ngay cổ tay, thể hiện ý muốn nói ‘còn đụng vào tôi nữa thì tôi ăn thịt luôn’ của mình làm đối phương bất giác dừng tay.

Nhả răng ra, Hồ Diễm nhanh chóng nhảy lui về khoảng cách an toàn để quan sát đối phương.  Một người chơi có thân hình tương đối cao, mái tóc đen dài được buộc bởi sợi dây màu tro đi chung màu với bộ y phục, làm nổi bật nước da trắng của người con trai. Làn môi mỏng nhếch lên cùng với con mắt xanh có tác phong rất chuẩn của một yêu nghiệt. Hồ Diễm chợt nhíu mày, kiểu đánh khi nãy ắt hẳn là bỡn cợt cô, không lý nào người như thế lại không phân biệt được. Cô bực bội mà nói:

“Tôi không nghĩ cậu đánh nhầm.”

Người con trai khoé môi càng cao hơn, giọng không cao không trầm mà phát ra:

“Cậu khẳng định?”

“Hừ, dạo này IQ quả thật không thể đánh giá qua vẻ ngoài.” Cô phát ngôn không thèm chừa người đối diện mặt mũi.

“…”

Bỗng nhiên cô quay lại, không để người kia kịp mở lời, cô nhanh nhảu đòi nợ:

“Trả một bình máu vì tội cố ý công kích lão nương mau. Không đòi kẻ ngu thì thiệt cho kẻ khôn mất. Này em trai, mốt có đi đường thì cẩn thận, giấu IQ thật tốt vào, sẽ không ai nói em ngu như lão nương đâu.”

Người kia: “…”

“Người chơi Lâm Tặc muốn giao dịch ‘dược phẩm hồi máu cấp 1’ với bạn, xin chọn: Đồng ý hoặc Bác bỏ.”

Hồ Diễm nhấn nút Đồng ý.

“Giao dịch thành công.” NPC phát ra tiếng ‘Đinh’ để kết thúc phiên giao dịch.

“Thật là xúi quẩy.” cô than thở rồi nhấn nút thoát game, để người kia tự sinh tự diệt.

“Mình nhớ mình là ‘Lâm tặc’ mà…” người con trai đứng trơ mắt nhìn ánh sáng màu hồng biến mất mà tự nhủ thầm vận may mình không tốt, tính đi cướp bóc chém giết không ngờ mình là người bị hại…

“Thỏ trắng…không đơn thuần chỉ là một con thỏ.” Nhân vật tên ‘Lâm tặc’ nhỏ giọng có phần giễu cợt.


~o0o~Đường phân cách thỏ trắng làm lâm tặc~o0o~



“Bực thật, hôm nay mình chưa đạp cứt chó nên mới xui thế này.” Hổ Diễm làu bàu gỡ máy chơi game định dạng khỏi đầu, vò vò mái tóc dài đen óng của mình mà chuyển hướng xuống phía giường dưới, ôm eo nhỏ của Eliza mà làm nũng:

“Mama Eliza, chiều nay chúng ta đi shopping đi, con có biết một tiệm sách cũ rất hay muốn giới thiệu với mama ah~” Hồ Diễm vùi mặt vào ngực Eliza mà cọ sát làm cho người nào đó muốn đọc truyện cũng chẳng xong. Eliza buông cuốn truyện xuống, không thương tình đẩy cái đầu nghịch ngợm của Hồ Diễm ra một bên mà nói:

“Cậu ăn đậu hủ của mình đủ chưa? Tớ không muốn bị bạn trai mình hiểu lầm là song tính luyến ái đâu. Với cả chiều nay tớ có hẹn với hắn.”

“Hừ, đồ có sắc quên bạn.” Hồ Diễm buông Eliza ra, bước đến tủ quần áo mà chọn đồ “Tớ tự đi một mình cũng được. Nhưng bài luận tốt nghiệp đừng hỏi tớ.”

“Cậu!!” Eliza không thể nói gì hơn, mắt ngước nhìn Hồ Diễm, thân là hoa khôi của khu kinh tế học, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp và vóc người nóng bỏng nhưng vẫn giữ chất phương Đông truyền thống. Hồ Diễm lớn lên ở Mỹ với bộ óc siêu biến thái, chỉ mới 23 tuổi đã có trong tay bằng thạc sĩ Quản trị-Kinh Doanh, sang khóa mùa đông có thể lấy được bằng tiến sĩ. Không ít đàn anh trong trường theo đuổi mà vẫn chẳng anh nào lọt mắt xanh của cô. Eliza thầm nghĩ cỡ người như Hồ Diễm chỉ có thể cưới người có mức độ biến thái không hơn không kém Hổ Diễm, tuyệt đối không có mức thấp hơn!

“Thôi mà con gái bé nhỏ của mẹ~” bây giờ tới phiên Eliza làm nũng “Hay để mẹ kêu ai đó dắt con đi nha, hôm nay là sinh nhật của Robert mà~”

“Không cần!” Hồ Diễm bực bội cắt ngang, ôm chiếc váy ngang gối màu đen có ren cùng với cái áo sơ mi cùng màu mở cửa phòng  tắm bước vào “Lão nương đem ngươi chính thức đá vào lãnh cung.” Rồi dập cửa một cái thật mạnh để thể hiện ngụ ý ‘lão nương đang rất bực mình’. Eliza cũng nhàn nhạc trước tính khí bất thường của cô, mở điện thoại xem giờ rồi nhanh chóng sửa soạn đồ mà phóng mình ra khỏi cửa, tránh khỏi cơn bão thời tiết mang tên Hồ Diễm.


~o0o~


Trời đã ngã về chiều, sắc trời vào mùa đông không mấy khả quan, nhưng Hồ Diễm thích như vậy. Cô tận hưởng cảm giác cuối tuần trên chiếc xe đạp của mình, khoảng thời gian rảnh rỗi khiến cô suy nghĩ về nhiều thứ, cảm giác mọi thứ xung quanh dường như chỉ là một tờ giấy phẳng lặng. Cuộc đời cô không phải là một đường thẳng, có bất trắc mới có một Hồ Diễm cô như ngày hôm nay, Eliza cũng được xem là bạn thân của cô, nhưng thực chất hiểu cô thì chưa từng có người nào. Hồ Diễm luôn sống trong vỏ bọc vô tư tự tại của mình, cô dường như cũng đánh mất cái thứ gọi là cảm giác.

Hồ Diễm dừng xe trước con hẻm không quá to cũng chẳng quá nhỏ, cô xuống xe và dắt bộ vào, phía cuối con hẻm là một hiệu sách cũ cô tình cờ kiếm được trong một lần đi mò đường của mình. Chủ tiệm sách là một ông lão rất dễ gần, tiệm sách là nhà của ông nên ông không phải lo lắng gì về phí thuê mặt bằng đắt đỏ ở cái trung tâm này. Tiệm sách cũng chẳng có bao nhiêu người ghé thăm, đa số chỉ có những khách quen lâu năm mà thôi, một trong số những người có đó có Hồ Diễm, cuối tuần nào cô cũng đến nếu không có việc bận.

Đẩy cửa bước vào, tiếng leng keng của cái chuông cửa làm cho không khí có phần tĩnh lặng bất chợt bị phá tan. Một ông lão chừng sáu mươi, nếp nhăn trên mặt không ít thể hiện một đời khổ khăn ông từng trải, trên khuôn mặt phúc hậu ấy có đeo một cặp kính lão, vóc người ngang ngang Hồ Diễm chừng một mét bảy. Ông ôn hoà cười một cái mà nói:

“Di nhà ta ngày càng xinh đẹp.”

Tên tiếng Anh của Hồ Diễm là Diana, gọi thân mật là Di. Cô nở trên môi một nụ cười thật sâu, cứ mỗi lần cô tới ông đều trêu chọc cô như thế cả:

“Max này, cháu thấy ông nên đổi cặp kính lão mới đi, cái ông đang đeo thực sự có vấn đề nặng rồi!” cô lên giọng rồi thở dài một cái, làm cho ông lão bật cười.

“Di này, cháu cũng nên cười nhiều hơn đi, cháu cười rất đẹp đấy.”

Hồ Diễm vẫy tay như không muốn nhắc tới chủ đề này, Max biết chuyện nên cũng bỏ lửng nó ở đây.

“Max, ông có cuốn sách nào hay không, cháu đọc hết cuốn cũ rồi. Hoặc bộ truyện nào hay cứ đem ra hết đi ông.”

Max cười to: “Ta mới lấy về một cuốn sách mai mối cho cháu này, lại đây xem.”

“Không đời nào.” Hồ Diễm nũng nịu hét to “Hôm nay cháu xúi quẩy lắm rồi, không muốn nhìn ảnh mai mối nữa đâu!! Ông biết chỗ nào sửa máy tính giá rẻ không, cái PC nhà cháu hỏng nặng rồi.” cô bước tới bên quầy mà nói.

“Cháu trai ta là chuyên viên kỹ thuật, nếu muốn ta cho cháu số điện thoại của nó. Nó sửa tận nhà cũng được.”

“Thôi khỏi ông àh, để chủ nhật tuần sau cháu mang nó tới đây đi.” Hồ Diễm nhanh nhảu đề nghị.

“Thế cũng được” Max trả lời nhanh chóng, trên khoé môi ẩn dật một nụ cười gian trá. “Nào, vào đây ta chỉ cho mấy cuốn sách.” ông vẫy tay hướng Hồ Diễm.

“Vâng~” Hồ diễm hiểu nhưng cũng không phản bác ý tưởng mai mối của ông Max, dù sao cô cũng không nên phụ tấm lòng của ông.


Hết chương hai

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 1

Chương 1: Ngộ sát!!!

“Cái máy khốn nạn!!!!”

Hồ Diễm ngồi trước bàn máy tính bỗng vươn tay thật nhanh đến ổ cắm mà nhấn nút tắt, toàn bộ máy tính tối đen lại ngay trong tích tắc. Máy tính cứ hễ khởi động hơn nửa tiếng là tắt cũng hơn nửa năm rồi, chỉ tại cô lười cồng kềnh mang đến tiệm sửa để giờ đến cả khởi động xong là tắt máy.

“Tớ nói rồi, kiếm một thằng nào đó giàu có mà gả đi. Hư cái này nó mua cái mới cho mà xài.” Eliza nằm phía bên giường tầng hai, tay cằm cuốn truyện “One piece” mà nói.

“Tớ mới không cần!” Hồ Diễm tức giận mà phản bác.

“Cậu cần hay không tương lai liền biết được thôi. Mau, cuốn 2 cậu để ở đâu? Thôi lôi hết một bộ đưa đây nhanh nào.” Eliza không màn nhìn Hồ Diễm mà đọc nốt mấy trang cuối.

Kéo ghế bước đến tủ truyện nằm bên dưới tủ sách, Hồ Diễm ai oán lôi ra một chồng truyện mà ôm tới đặt phía giường, nhưng chưa kịp đứng lên thì áo đã mắc vào cửa tủ làm cô liền thế mà ngã xuống.

Á!!!

Eliza ngay cả cái liếc mắt cũng keo kiệt cho Hồ Diễm, miệng bỏ cục kẹo vào nói:

“Cậu tên là đần mới phải”

“Đần cái nhà cậu! Đần cả cái máy tính! Đần cả tổ tông cái áo cái cửa!!” Hồ Diễm ngồi bệch trên sàn mà rống.

“Xin ý tứ, ở đây chỉ có một người.” Eliza nhảy xuống rồi nhanh chóng xấp lại đống truyện. “Đứng lên, coi chừng nhăn truyện thì đừng có mà đổ thừa tớ làm.”

“Huhuhu, tớ đi chơi game đây.”

“Cứ thoải mái, đừng làm phiền tớ.”

Eliza hướng Hồ Diễm vẫy tay mà ôm đống truyện đến giường, thuận tiện nói: “Sang phòng tới chơi đi.”

“Ừ.” Hồ Diễm lười nhác chuyển sang phòng của Eliza.


~o0o~Đường phân cách của đống truyện và máy chơi game~o0o~


“Project” là tên game Hồ Diễm đang chơi. Cái tên thoạt nghe đơn giản và đầy tính logic cao, nhưng sau khi phỏng vấn bên chế tác của công ty game mới biết là họ lười suy nghĩ. “Project” là một game ảo có số lượng bán chạy khắp thế giới, có thể dùng trên máy tính hoặc dùng máy chơi game định dạng để chơi đều được. Từ khi máy chơi game định dạng dựa trên việc sử dụng sóng não điều khiển nhằm tăng độ thực đến 89% xuất hiện đến nay, dòng game trên máy tính ít còn được thông dụng nữa, nhưng muốn chơi game định dạng thì phải thực sự rảnh rỗi, không thì rất dễ gây mất hứng. Cũng chính vì thế, “Project” được ưa chuộng bởi tính đa dạng và ít hạn chế của nó, mà Hồ Diễm cũng không thực sự là ngoại lệ nào.

“Project” không những được ưu chuộng ở hình thức mà còn về cả nội dung. Game gồm rất nhiều nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ tương đương một móc xích kéo dài chán chê, nhân vật và kĩ năng lại rất phong phú và đa dạng, đôi khi làm vài người chơi trên máy tính phụt hết cả những thứ mình đang cho vào miệng ra cả máy tính. Theo nhận định của nhà chế tác, ông ta khẳng định rằng “Project” là một sản phảm biến thái nhất từ trước đến giờ ông làm, kết hợp giữa cổ đại và hiện đại, làm mở rộng thêm về phần nhiệm vụ cũng như chiến đấu. Mặt khác theo những lời hoa mỹ của các nhà bình phẩm game, họ không tiếc rẻ mà nói thẳng thừng: “Nhà sản xuất sao, game như vậy.”. Thế nên từng có cuộc thi săn lùng ảnh của các nhà chế tác biến thái của game “Project”.

Game định dạng nhân vật thông qua hình ảnh và các thủ tục đăng kí nhân vật phức tạp, nhằm mục đích làm đa dạng nhân vật bằng cách dựa trên hình ảnh của thân chủ, sẽ được sử lý theo yêu cầu người chơi, tránh bị trùng lập nhân vật.

Hồ Diễm trong game dưới lốp nhân vật là thỏ cầm tinh, lấy tên là Black Wolf. Phân tộc Cầm tinh rất đa dạng về các loài, nào là chó, mèo, hổ, báo,… đều có, tuỳ theo loài mà có giới hạn riêng. Thỏ tinh có thể ở dạng Thỏ hoặc người ở thời cổ đại, nhưng hiện đại lại không. Mà ở cổ đại, “Project” thực hoá bằng thế giới riêng, dựa trên phương Đông và phương Tây để tạo thành. Đây cũng chính là một phần được đánh giá cao trong game, nhằm tránh phân biệt về nhiều phương diện.


~o0o~Đường phân cách về trò chơi biến thái~o0o~



“Đinh! Chào mừng bạn quay trở lại “Project”, hiện tại bạn đang ở Cổ Đại, vui lòng chọn định dạng cho nhân vật.”

Hồ Diễm chọn hình dạng Thỏ.

“Cảm ơn bạn đã thực hiện thao tác hoàn chỉnh, mời bạn thưởng thức game.”

Tầm mắt khi nãy còn là màu đen, nay đã chuyển sang khung cảnh là một rừng phủ đầy tuyết trắng. “Project” chuyển đổi thời tiết dựa trên không gian và thời gian ở hiện thực, mà bây giờ là giữa tháng 12 nên trong game đầy tuyết cũng không lạ gì.

Hồ Diễm mở bảng thông tin cá nhân xem, hiện tại cô cũng chỉ có thể xem là thoát khỏi cụm từ “tân binh” cấp 10. Nhiệm vụ đầu tiên của tân binh là giết Yêu Thỏ, mà Hồ Diễm nhà ta lại thích đội lốp thỏ nên bị ngộ sát không ít lần… Chưa hết, việc thỏ đi giết thỏ  khiến vài người chơi mới hiểu lầm cô là boss thỏ nổi điên nên tiếp tục ngộ sát cô thêm vài lần nữa…

Nhiệm vụ lần này có tên “Diệt Sói cướp răng”, nội dung là giết sói rồi bẻ 50 cái răng nanh là hoàn thành.

Hồ Diễm tiếp tục leo núi tuyết, ở hình dạng thỏ rất dễ dàng cho việc theo rừng dốc, lại ít tốn năng lượng nhân vật hơn là người, mà nhiệt lớp lông thỏ dày ít có cảm giác lạnh hơn. Ngọn đồi nhìn chung cũng không khá dốc, tuyết trắng bao phủ cùng sương tuy không quá dày nhưng cũng đủ hạn chế tầm nhìn.

Thân hình thỏ trắng cũng tầm cở các Yêu Thỏ, như một con thỏ bình thường, trong khung cảnh trắng tuyết làm con mắt màu đỏ cùng cái mũi hồng như vết máu di động.

Đột nhiên…

Bạn bị người chơi khác công kích cố ý, mất -10Hp.

Bạn bị người chơi khác công kích cố ý, mất -10Hp.

Bạn bị người chơi khác công kích cố ý, mất -10Hp.

“Dừng tay!” nhìn cột máu giảm xuống còn không tới một phần ba, Hồ Diễm hét toáng lên.



Hết chương 1

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Giới thiệu

Trước giờ Sư vẫn thường post trên wattpad, nhưng một ngày đẹp trời bỗng nhưng hứng lên lập blog thử và post tại đây. 

Trước khi mang ra ngoài xin hãy ghi rõ nguồn và tác giả, rất cảm ơn =3=)~






Giới thiệu sợ lược về truyện:

Couple chính là nam x nữ.

Couple phụ là nam x nam =3=)!!

Truyện không cẩu huyết không ngược không SE.

Tác giả: Sàm Vi Sinh (Sư, Scarlet Wind,...)

Thể loại: Võng du, Ngôn tình, Đam Mỹ, Hài, HE

Tình trạng: Đang lăn lê bò lết 

Sau khi up đủ số chương sẽ làm mục lục lẫn bìa truyện sau 



[Tuyển tập creepypasta] Kẻ theo đuôi

Kẻ theo đuôi.

Là một phóng viên cho một tạp chí lớn, anh luôn có một thỏi quen theo đuôi mọi người.

Nhưng có lẽ dạo gần đây anh quá đa nghi, cứ cảm giác có người theo sau lưng mình. Sau khi xem xét vài lần nhưng không thấy gì khác thường, anh chỉ khó chịu mà bỏ qua vấn đề trên, dù sao cũng gần sắp tới Halloween, anh buộc phải đào tin nóng từ các sao để kiếm sống.

Và rồi hôm nay anh bắt đầu theo lưng một nữ ngôi sao mới nổi gần đây. Theo anh tự mình nhận xét thì cô nàng mới nổi này rất ngon, vóc người nóng bỏng, khuôn mặt đều có những chi tiết làm cô trông nổi bật hẳn lên, theo một số lời bình phẩm thì cô nàng cứ như được từng mảnh đẹp ghép lại thành một.

Anh đứng núp ở cây cột điện đối diện nhà nữ ngôi sao ấy, bỗng chốc cảm giác bị theo dõi ấy đến bất ngờ, anh quay phắt lại ngay nhưng chỉ thấy phía sau vắng tanh. Anh vuốt ngực để tìm cho mình sự bình tĩnh, rồi quay người tiếp tục theo dõi nữ diễn viên đã về nhà chưa.

Và khi anh quay lại…




[Tuyển tập creepypasta] Có thứ gì đó dưới gầm giường

Dạo gần đây tôi có một cảm giác rất không chân thật: chân tôi hay bị giựt và khi ngủ có cảm giác có thứ gì dưới gầm giường đánh phá chân giường.

Tôi là một cô nhi, từ nhỏ cho đến bây giờ, khi đã qua mười tám tuổi, cảm giác đó vẫn thường hay xuất hiện và làm cho tôi thất rất mệt khi thứ giấc.

Cảm giác mình đang bị kéo xuống gầm giường… Nó khiến cuộc sống tôi có phần lo sợ.

Tôi không tin rằng có ma quỷ, cũng như là một người có đạo, đạp đỗ mọi niềm tin, sự sợ hại về những gì thứ không rõ ràng.

Cũng như mọi ngày, công việc ở cửa hàng tiện ích kết thúc vào mười hai giờ khuya. Tôi uể oải về nhà làm sinh hoạt cá nhân xong cũng đã là một giờ hơn. Trong đầu lại nhớ đến câu chuyện ma quỷ mà một nhân viên trong tiệm kể: mười hai giờ không phải là giờ linh, một giờ mới đúng.

Tôi lắc đầu cười khổ, không biết tối nay có cảm giác bị kéo khi ngủ không. Tôi tắt đèn, vừa đi đến giường vừa bấm điện thoại, bỗng vấp phải cái ghế đẩu mà ngã bịch xuống đất, chiếc điện thoại bị văng xuống gầm giường. Cũng may chân giường khá cao, gầm giường rộng đủ để một người thường chui lọt vào, tôi dựa theo ánh sáng mờ mờ của chiếc điện thoại mà vươn tay lấy.

Bất thình lình, có một thứ gì đó chộp lấy tay tôi, chất nhầy ươn ướt chảy trên cánh tay khiến tôi hoảng loạn. Tôi ra sức rút tay về nhưng vô dụng, lại một bàn tay khác chụp lên cánh tay đang bị giam giữ, hết sức giãy giụa trong vô vọng. Tôi vô thức nhìn về phía ánh sáng điện thoại, một khuôn mặt méo mó mà kinh tởm, khóe miệng nó cười đến tận man tai xuất hiện…