Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 2

Chương 2: Thỏ trắng là lâm tặc

“Dừng tay!” nhìn cột máu giảm xuống còn không tới một phần ba, Hồ Diễm hét toáng lên. Cô bất giác quay nhanh người cắn đối phương một nhát ngay cổ tay, thể hiện ý muốn nói ‘còn đụng vào tôi nữa thì tôi ăn thịt luôn’ của mình làm đối phương bất giác dừng tay.

Nhả răng ra, Hồ Diễm nhanh chóng nhảy lui về khoảng cách an toàn để quan sát đối phương.  Một người chơi có thân hình tương đối cao, mái tóc đen dài được buộc bởi sợi dây màu tro đi chung màu với bộ y phục, làm nổi bật nước da trắng của người con trai. Làn môi mỏng nhếch lên cùng với con mắt xanh có tác phong rất chuẩn của một yêu nghiệt. Hồ Diễm chợt nhíu mày, kiểu đánh khi nãy ắt hẳn là bỡn cợt cô, không lý nào người như thế lại không phân biệt được. Cô bực bội mà nói:

“Tôi không nghĩ cậu đánh nhầm.”

Người con trai khoé môi càng cao hơn, giọng không cao không trầm mà phát ra:

“Cậu khẳng định?”

“Hừ, dạo này IQ quả thật không thể đánh giá qua vẻ ngoài.” Cô phát ngôn không thèm chừa người đối diện mặt mũi.

“…”

Bỗng nhiên cô quay lại, không để người kia kịp mở lời, cô nhanh nhảu đòi nợ:

“Trả một bình máu vì tội cố ý công kích lão nương mau. Không đòi kẻ ngu thì thiệt cho kẻ khôn mất. Này em trai, mốt có đi đường thì cẩn thận, giấu IQ thật tốt vào, sẽ không ai nói em ngu như lão nương đâu.”

Người kia: “…”

“Người chơi Lâm Tặc muốn giao dịch ‘dược phẩm hồi máu cấp 1’ với bạn, xin chọn: Đồng ý hoặc Bác bỏ.”

Hồ Diễm nhấn nút Đồng ý.

“Giao dịch thành công.” NPC phát ra tiếng ‘Đinh’ để kết thúc phiên giao dịch.

“Thật là xúi quẩy.” cô than thở rồi nhấn nút thoát game, để người kia tự sinh tự diệt.

“Mình nhớ mình là ‘Lâm tặc’ mà…” người con trai đứng trơ mắt nhìn ánh sáng màu hồng biến mất mà tự nhủ thầm vận may mình không tốt, tính đi cướp bóc chém giết không ngờ mình là người bị hại…

“Thỏ trắng…không đơn thuần chỉ là một con thỏ.” Nhân vật tên ‘Lâm tặc’ nhỏ giọng có phần giễu cợt.


~o0o~Đường phân cách thỏ trắng làm lâm tặc~o0o~



“Bực thật, hôm nay mình chưa đạp cứt chó nên mới xui thế này.” Hổ Diễm làu bàu gỡ máy chơi game định dạng khỏi đầu, vò vò mái tóc dài đen óng của mình mà chuyển hướng xuống phía giường dưới, ôm eo nhỏ của Eliza mà làm nũng:

“Mama Eliza, chiều nay chúng ta đi shopping đi, con có biết một tiệm sách cũ rất hay muốn giới thiệu với mama ah~” Hồ Diễm vùi mặt vào ngực Eliza mà cọ sát làm cho người nào đó muốn đọc truyện cũng chẳng xong. Eliza buông cuốn truyện xuống, không thương tình đẩy cái đầu nghịch ngợm của Hồ Diễm ra một bên mà nói:

“Cậu ăn đậu hủ của mình đủ chưa? Tớ không muốn bị bạn trai mình hiểu lầm là song tính luyến ái đâu. Với cả chiều nay tớ có hẹn với hắn.”

“Hừ, đồ có sắc quên bạn.” Hồ Diễm buông Eliza ra, bước đến tủ quần áo mà chọn đồ “Tớ tự đi một mình cũng được. Nhưng bài luận tốt nghiệp đừng hỏi tớ.”

“Cậu!!” Eliza không thể nói gì hơn, mắt ngước nhìn Hồ Diễm, thân là hoa khôi của khu kinh tế học, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp và vóc người nóng bỏng nhưng vẫn giữ chất phương Đông truyền thống. Hồ Diễm lớn lên ở Mỹ với bộ óc siêu biến thái, chỉ mới 23 tuổi đã có trong tay bằng thạc sĩ Quản trị-Kinh Doanh, sang khóa mùa đông có thể lấy được bằng tiến sĩ. Không ít đàn anh trong trường theo đuổi mà vẫn chẳng anh nào lọt mắt xanh của cô. Eliza thầm nghĩ cỡ người như Hồ Diễm chỉ có thể cưới người có mức độ biến thái không hơn không kém Hổ Diễm, tuyệt đối không có mức thấp hơn!

“Thôi mà con gái bé nhỏ của mẹ~” bây giờ tới phiên Eliza làm nũng “Hay để mẹ kêu ai đó dắt con đi nha, hôm nay là sinh nhật của Robert mà~”

“Không cần!” Hồ Diễm bực bội cắt ngang, ôm chiếc váy ngang gối màu đen có ren cùng với cái áo sơ mi cùng màu mở cửa phòng  tắm bước vào “Lão nương đem ngươi chính thức đá vào lãnh cung.” Rồi dập cửa một cái thật mạnh để thể hiện ngụ ý ‘lão nương đang rất bực mình’. Eliza cũng nhàn nhạc trước tính khí bất thường của cô, mở điện thoại xem giờ rồi nhanh chóng sửa soạn đồ mà phóng mình ra khỏi cửa, tránh khỏi cơn bão thời tiết mang tên Hồ Diễm.


~o0o~


Trời đã ngã về chiều, sắc trời vào mùa đông không mấy khả quan, nhưng Hồ Diễm thích như vậy. Cô tận hưởng cảm giác cuối tuần trên chiếc xe đạp của mình, khoảng thời gian rảnh rỗi khiến cô suy nghĩ về nhiều thứ, cảm giác mọi thứ xung quanh dường như chỉ là một tờ giấy phẳng lặng. Cuộc đời cô không phải là một đường thẳng, có bất trắc mới có một Hồ Diễm cô như ngày hôm nay, Eliza cũng được xem là bạn thân của cô, nhưng thực chất hiểu cô thì chưa từng có người nào. Hồ Diễm luôn sống trong vỏ bọc vô tư tự tại của mình, cô dường như cũng đánh mất cái thứ gọi là cảm giác.

Hồ Diễm dừng xe trước con hẻm không quá to cũng chẳng quá nhỏ, cô xuống xe và dắt bộ vào, phía cuối con hẻm là một hiệu sách cũ cô tình cờ kiếm được trong một lần đi mò đường của mình. Chủ tiệm sách là một ông lão rất dễ gần, tiệm sách là nhà của ông nên ông không phải lo lắng gì về phí thuê mặt bằng đắt đỏ ở cái trung tâm này. Tiệm sách cũng chẳng có bao nhiêu người ghé thăm, đa số chỉ có những khách quen lâu năm mà thôi, một trong số những người có đó có Hồ Diễm, cuối tuần nào cô cũng đến nếu không có việc bận.

Đẩy cửa bước vào, tiếng leng keng của cái chuông cửa làm cho không khí có phần tĩnh lặng bất chợt bị phá tan. Một ông lão chừng sáu mươi, nếp nhăn trên mặt không ít thể hiện một đời khổ khăn ông từng trải, trên khuôn mặt phúc hậu ấy có đeo một cặp kính lão, vóc người ngang ngang Hồ Diễm chừng một mét bảy. Ông ôn hoà cười một cái mà nói:

“Di nhà ta ngày càng xinh đẹp.”

Tên tiếng Anh của Hồ Diễm là Diana, gọi thân mật là Di. Cô nở trên môi một nụ cười thật sâu, cứ mỗi lần cô tới ông đều trêu chọc cô như thế cả:

“Max này, cháu thấy ông nên đổi cặp kính lão mới đi, cái ông đang đeo thực sự có vấn đề nặng rồi!” cô lên giọng rồi thở dài một cái, làm cho ông lão bật cười.

“Di này, cháu cũng nên cười nhiều hơn đi, cháu cười rất đẹp đấy.”

Hồ Diễm vẫy tay như không muốn nhắc tới chủ đề này, Max biết chuyện nên cũng bỏ lửng nó ở đây.

“Max, ông có cuốn sách nào hay không, cháu đọc hết cuốn cũ rồi. Hoặc bộ truyện nào hay cứ đem ra hết đi ông.”

Max cười to: “Ta mới lấy về một cuốn sách mai mối cho cháu này, lại đây xem.”

“Không đời nào.” Hồ Diễm nũng nịu hét to “Hôm nay cháu xúi quẩy lắm rồi, không muốn nhìn ảnh mai mối nữa đâu!! Ông biết chỗ nào sửa máy tính giá rẻ không, cái PC nhà cháu hỏng nặng rồi.” cô bước tới bên quầy mà nói.

“Cháu trai ta là chuyên viên kỹ thuật, nếu muốn ta cho cháu số điện thoại của nó. Nó sửa tận nhà cũng được.”

“Thôi khỏi ông àh, để chủ nhật tuần sau cháu mang nó tới đây đi.” Hồ Diễm nhanh nhảu đề nghị.

“Thế cũng được” Max trả lời nhanh chóng, trên khoé môi ẩn dật một nụ cười gian trá. “Nào, vào đây ta chỉ cho mấy cuốn sách.” ông vẫy tay hướng Hồ Diễm.

“Vâng~” Hồ diễm hiểu nhưng cũng không phản bác ý tưởng mai mối của ông Max, dù sao cô cũng không nên phụ tấm lòng của ông.


Hết chương hai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét