Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

[Võng Du][Ai vậy? Tổng giám đốc áh?] Chương 4

Chương 4: Boss tự buff thật khổ!!!

Nhiệm vụ ẩn có ba mức độ: đồng, bạch kim và hoàng kim, mà mức độ khó nhất là hoàng kim, vừa hiếm lại có thể đạt được nhiều phần thưởng giá trị. Chưa kể nó là nhiệm vụ duy nhất trên bốn lục địa để đánh dấu mở đầu cho sự kiện giải phong ấn tăng cấp, thế nên không thể nào không thể làm kênh thế giới sục sôi

“Cái gì thế trời, hai đại thần kết hợp với nhau áh? Nhiệm vụ độc nhất đó nhá.” Người A lên tiếng.

“Oa…Oa…Oa…tôi muốn chụp hình chung với hai đại thần!”

“Hai đại thần đã xuất hiện, dự đoán ai công ai thụ nào!”

Hồ Diễm thật sự không nói nổi mấy bạn hủ này.

“Tôi cũng muốn làm người tiên phong ahhhh.”


…..

Thế là kênh thế giới tiếp tục nhảy gần hết cả ngày. Trong lúc đó:

“Lão đại.”

Hồ Diễm hướng mắt về phía nợi cất ra tiếng nói, cũng chẳng phải người xa lạ gì, là tên Lâm Tặc hôm trước trêu đùa nick phụ của cô. Thì ra đây là người mà Hắc Phong đợi.

“Cậu tới trễ 3 tiếng.” giọng của Hắc Phong lạnh lùng mà phán tội.

Hồ Diễm bỗng suy nghĩ lại, cô đang nhập được hơn năm phút mới gặp Hắc Phong  đăng nhập, vậy cậu ta đang nói dối.

“Cái gì, mình làm gì có vinh hạnh để cậu chờ 3 tiếng chứ.” tên lâm tặc oan ức phản bác “Với lại cậu cũng đâu chờ mình đi kiếm nhiệm vụ ẩn tàng, đã theo huynh đệ kia đi kiếm, hại mình mất một mối ngon đấy chứ, thật quá bất công.”

Rồi, Hồ Diễm phải công nhận tên Hắc Phong này thật khó đối phó. Lâm tặc phẫn uất một hơi dài, rồi mới bắt đầu chuyển mình hướng về phía cô giơ tay làm quen:

“Xin chào, tôi là Lâm Tặc, cứ gọi tôi như tên nhá, Yêu Nhân.” Hồ Diễm nghĩ người cậu ta sao thì tên cậu ta nói rõ ràng hết rồi.

“Tôi quen cậu?” Hồ Diễm mỉm cười xã giao, nhưng từ chối bắt tay “Xin lỗi, tôi mắc bệnh sạch sẽ.”

Câu nói vừa dứt làm cho Lâm tặc thúi mặt: “Ngay cả người mới gặp cũng hùa theo Hắc Phong trêu ghẹo tôi là sao. Nhưng cậu không xem bảng xếp hạng àh?”

“Xem thì có, nhưng liên quan gì đến cậu?”

Lâm Tặc trợn to tròng mắt lên mà nói: “Tôi đứng trước cậu trong bảng xếp hạng cấp độ đấy, Hắc Phong là người đứng đầu!”

Àh, thì ra hai người được mệnh danh là cặp đôi công thụ trong truyền thuyết.” Hồ Diễm lập tức nói ra cách thức nhận biết của mình khiến cả Hắc Phong lẫn Lâm tặc đứng hình.

Sau một hồi lảm nhảm chửi rủa của Lâm Tặc, Hắc Phong lạnh nhạt mở miệng:

“Yêu Nhân, ngày mai rảnh giờ?”

“Tính theo thời gian game thì 5 giờ chiều mai.”

“Tiểu Yêu, cậu học ở Harvard áh?” sau một hồi làm quen, Lâm tặc bắt đầu chế biến cách xưng hô.

“Vậy 5 giờ chiều mai gặp, Tiểu Yêu.” Hắc Phong nói xong rồi log out ngay, làm lòng Hồ Diễm muốn khóc, tại sao cái xấu mọi người luôn học nhanh hơn nhỉ.

“Tiểu Yêu này,” Lâm Tặc lên tiếng gọi “cậu là sinh viên năm mấy rồi, khoa gì?”

“Liệu vấn đề cá nhân có nên hỏi ngay lần gặp mặt đầu tiên không?” Hồ Diễm không thích nói về các vấn đề cá nhân cho mấy.

“Cậu thật thủ, thật tàn nhẫn mà.” Lâm Tặc làm động tác tim tan vỡ, nhưng tất nhiên cũng rất nha hồi phục tin thần đánh thế nào vẫn không chết. “Vậy luyện cấp không, chúng ta cùng đi.”

Lời đề nghị cũng không tệ, Hồ Diễm gật đầu rồi đi theo Lâm Tặc, mặc hắn đắn đo đến nơi nào, sau cùng cả hai lại đến núi Tuyết gần tân thủ thôn, nơi lần đầu gặp của hai người.

Cả hai đi một hồi lâu mà không thấy Hồ Diễm, Lâm Tặc cũng không khỏi thắc mắc mà mở miệng.

“Cậu không thấy lạ khi tôi dẫn cậu đến đây sao?”

“Thế cậu muốn bẻ răng sói tuyết sao?” Hồ Diễm im lặng nãy giờ ngước mặt nhếch môi hướng Lâm Tặc đánh một cái cười nham hiểm.

“Đương nhiên không muốn, cậu nghĩ tôi điên áh?” Lâm Tặc vì sự nham hiểm của Hồ Diễm mà nổi lên cơn tức, trông giống tiểu oán phụ bị trưởng thôn biến thái hà hiếp.

“Dân tình đều đồn đại cậu là tiểu thụ, điều đó là sự thật.” Hồ Diễm tấm tắc gật đầu.

Lần này thì đạp trúng cái đuôi của Lâm Tặc, hắn tức giận mà nói: “Tôi đây mới là công, Hắc Phong tên khốn đó mới là thụ!” Lâm tặc không biết Hồ Diễm đã mở ghi âm, cũng chính nhờ đoạn thu âm này đã khiến danh phận của Lâm Tặc đã thụ nay còn thụ hơn. Nhưng đó là chuyện của sau này ah.

Sau một cục tức khó khăn mới nuốt vào, Lâm Tặc tạm thời biết điều lên tiếng.

“Có một khe BUG do tên khốn tiểu thụ Hắc Phong tìm thấy, cấp bậc khu này tới cấp 120, quái cũng không tụ đông mà thưa thớt, khá dễ đánh mà lại rất nhiều kinh nghiệm.” không có Hắc Phong ở đây, Lâm Tặc thoải mái không chút ngượng miệng mà nói xấu.

“Lỗi BUG ưh?” Hồ Diễm không ngờ mình bỏ qua khá nhiều lỗi ở Project rồi, mặc dù có không phải không biết chổ nào có BUG, thậm chí cũng không phải kẻ chính trực không lợi dụng BUG mà luyện cấp, nhưng lại không ngờ hai kẻ đứng đầu bảng xếp hạng này cũng là kẻ không chính trực như mình…có thể gọi là vật họp theo loài không nhỉ?

“Cậu không sợ tôi báo cáo với GM?” Hồ Diễm có chút nghi hoặc mà nói, nhưng đáp lại câu trả lời đấy, Lâm Tặc rất dửng dưng.

“Có thể kết bạn với tên tiểu thụ Hắc Phong chứng tỏ cậu không phải kẻ thường, vả lại cậu có báo chỗ này thì bọn tôi vẫn không thiếu chỗ luyện cấp. Nhưng có vẻ cậu không đánh lại hai chúng tôi khi trả đủa đâu nhỉ?”

Hồ Diễm cũng có chút hứng thú, hai kẻ này làm bạn cũng không tệ.

Cả hai leo lên đến gần đỉnh núi, Lâm Tặc bắt đầu ngó ngàng xung quanh, ở gần đó có một cây Phong đại thụ, cây đang thay lá nên trông trụi trơ, Hồ Diễm thấy Lâm tặc vẫy tay gọi mình bước tới, sau đó Lâm tặc rút thanh kiếm sau lưng dài hơn hai mét mà dứt khoát chém mạnh vào thân cây phong. Cây phong đứt làm đôi, để lại một lỗ hỏng không gian méo mó đủ thứ màu sắc.

“Vào thôi.”

Hai người nhanh nhẹn nhảy vào lỗ hỏng, rồi lối vào dần dần khép lại, mọi vật trở lại hình dáng như chưa từng có gì xảy ra.

Bên trong là một mảnh tối đen, nhưng vì cả hai đã đạt trên cấp một trăm, đã học ưng nhãn thuật nên việc nhìn trong đêm không có mấy khó khăn. Xung quanh cả hai đang đứng chỉ có vài ngọn cây lạ lẫm, mọc rất thưa thớt, Hồ Diễm đã từng thấy những loại cỏ độc này, giá nó trên các cung đấu giá rất cao, số lượng lại rất ít. Ngay lập tức Hồ Diễm cúi mình mặt dày mà thu gom.

“Tiểu Yêu, cậu biết loại cây này sao? Tôi nhớ không lầm cậu đâu có học dược sư.” Lâm Tặc ngờ nghệt hỏi.

“Tôi đã từng xem ở cung đấu giá, loại cỏ này rất hiếm, lại mang tính độc dược khá cao, bán rất được tiền ah.” Nghĩ tới tiền là mắt Hồ Diễm sáng lấp lánh, nhưng soát lại cách gọi của Lâm Tặc, Hồ Diễm bỏ thêm một câu nói hùng hồn: “Nếu không sửa cách gọi thì tôi cho cậu thăng thiên, một mình cậu thì tôi có thể giải quyết.”

“Cậu thật không đáng yêu tí nào.” Lâm Tặc thấy thế mà không khỏi than, nhưng đối với việc ca cẩm như bà già của người bên cạnh Hồ Diễm lại không màn để ý, chỉ bỏ lại một câu làm Lâm Tặc chết đứng: “Muốn đáng yêu thì về nhà kêu Hắc Phong diễn cho cậu coi.”

Sau đó Lâm Tặc hoàn toàn biết câm lặng là gì…

Đang hái tới bụi thứ hai, Hồ Diễm nhanh chóng có cảm giác dị thường, có tiếng xào xạc gần phía trước. Chừng một phút sau một mùi hôi như trứng thối xuất hiện, thì nghe tiếng Lâm Tặc ờ kênh tổ đội:

“Cẩn thận, quái đã tới.”

Hồ Diễm giật mình, một con quái cao ước chừng ba thước, thân hình đồ sộ nhưng đầy lông lá, chỉ có bộ y phục nhàu nát của mục sư còn lại trên người, bước chân nó nặng nề tiếng về phía cả hai. Cô có chút quen thuộc với con quái này, giống như một loài người chịu sự nguyền rủa, cấp bậc của nó lên đến cấp 130.

Con quái cách hai người chưa tới ba mét thì Lâm Tặc phát lệnh tản ra tấn công hai bên con vật to lớn kia. Máu nó lên tới tám con số không, Hồ Diễm thầm rủa cột máu trau bò của nó, một cú bạo kích của cô và Lâm tặc cộng gộp lại chưa tới sáu con, chưa kể quái này lại có khả năng tự buff, giết nó quả thật tốn rất nhiều thời gian.

Con quái thấy hai con chuột nhỏ trước mắt nó có phản ứng, liền gào to lên một tiếng, thờ hắt ra một luồng mùi trứng thối làm giảm một ngụm máu của hai người. Lâm tặc tấn công phía bên trái, thanh đao dài phát ra nguồn sáng xanh lá, nhanh dứt khoát bổ xuống người con quái.

-215

Hồ diễm cũng không kém cạnh, dùng tên bạc bắn liên tục vào ót côn quái, nhưng da thịt nó rất dày, máu mất cũng không là bao.

-200

Con số đánh ra không bao nhiêu vì chênh lệch gần hai mươi cấp, con quái bỗng phát cáu và nhả một chiêu bộc phát.

Lời nguyền ngàn năm.

Phạm vi công kích tới hơn 12m, Lâm Tặc tránh ra xa nhưng vẫn không may dính một phần của chiêu, mất hơn một ngàn máu, Hồ Diễm may mắn tấn công từ xa, chỉ mất chưa tới hai trăm máu.

“Hắc Phong với cậu từng đánh con quái này sao?” Hồ Diễm nhíu mày hỏi.

“Hình như chưa, con này hôm nay tự động xuất hiện, lần đầu tiên tôi đánh nó. Có lẽ là boss tự do rồi, cấp bậc nó hơn chúng ta hai mươi nên mới không thể thấy được tên.” Hai hàng lông mày của Lâm Tặc nhíu lại như muốn đụng vào nhau, không biết hắn hôm nay xui hay hên nữa mà gặp được con cự boss này.

Cả hai tiếp tục tấn công, Hồ Diễm quan sát con quái từng chi tiết, cô biết Lâm Tặc ở cấp 116, chỉ hơn cô hai cấp, khó mà có thể đánh nổi con quái này nếu không tìm ra được chiến thuật.

“Hai cậu từng chết ở đây chưa?”

“Chưa!” Lâm Tặc trán đẫm mồ hôi trả lời.

Hồ Diễm càng sầu hơn, nếu lỡ thiệt mạn ở đây không hồi thành được chỉ có nước đợi người tới hồi sinh mà thôi, cô lại không mang theo bùa hồi sinh, mà có dùng cũng rất tiếc, tới tận 50 đồng vàng mà. Chưa kể có vài nơi chết không được log out, nhưng liệu cô không xui đến mức đấy hay không thì còn chưa thể biết được.

Con quái lại lần nữa bộc phát, Hồ Diễm dùng kỹ năng lùi xa lùi lại xa hơn 13m. Lần này phạm vi công kích của con quái rõ tăng hơn một mét so với ban đầu, Lâm Tặc lại không may dính phần cuối chiêu, mất thêm một ngàn máu mà khóc không ra nước mắt. Cũng may hắn thân là kiếm sĩ, máu khá là trâu bò nên cũng không tới mức thoi thóp.

Thời gian con quái mở đợt càng quét là mười phút, máu con quái đã giảm còn 75%, Hồ Diễm thở dài, đánh boss tự do mà bản thân nó phúc hắc tự buff được thật khổ sở.

Cả hai loay hoay đến chóng mặt mà máu chỉ giảm 40% chưa tới, mà uống máu cũng được hai bình lam. Hồ Diễm bỗng chợt phát hiện ra trên cổ nó có một sợi dây chuyền ngọc màu đỏ bạch đô siết chặc cổ nó, cô bỗng nghi ngờ mà giương cung hướng về phía con quái nhắm phía viên ngọc mà bắn.

-1223

Hồ Diễm bất ngờ, thì ra điểm yếu nó nhằm sợi dây chuyền.

“Lâm tặc, hướng đao chém sợi dây chuyền.” Hồ Diễm biết yêu cầu của mình nói thì dễ như rất khó, từ sau đòn tấn công khi nãy, con boss đã thông minh hơn, tay hoàn toàn chống chọi không cho cả hai công kích vào sợi dây chuyền, bàn tay nó vung đủ mọi hướng làm tên của Hồ Diễm bật ra khá nhiều.

Bực mình, Hồ Diễm liền hướng cung tên xuống dưới phía vùng tam giác giữa hai chân con boss mà bắn, khiến nó phát ra tiếng rên rỉ.

-985

Lâm Tặc thấy tình huống đó mà cả da đầu phát lạnh, là đàn ông, khi thấy cảnh đó ai mà chả phát sợ, thế mà Hồ Diễm lại cả mật nhắm đó mà bắn, thật là…anh dũng đi.

Hồ Diễm lại không khỏi bất ngờ thêm lần nữa, không ngờ chiêu thức phòng lang sói áp dụng với giống đực ở mọi nơi thật là hiệu quả. Nhưng nhờ đợt tấn công đó mà thù hận của Hồ Diễm tăng lên cao vút, con quái đổ dồn công kích sang phía Hồ Diễm. Cô nhanh nhẹn dùng kỹ thuật thăng bằng của mình mà chạy trốn mọi cú vồ của nó, vì nó chuyển mọi hướng tấn công từ cô, cô có thể dễ dàng ngắm phía dây chuyền mà bắn, khiến điểm nó nhanh chóng giảm xuống.

“Lâm Tặc, canh ngay ót của con quái mà chém. Còn bốn giây nữa nó sẽ bạo phát.”

“Cậu nói làm như tốc độ của kiếm sĩ rất nhanh không bằng.” Lâm Tặc tuy càm ràm nhưng vẫn đánh rồi nhanh tránh ra.

Hồ Diễm uống một bình bộc phát, ngay tại thời điểm con quái dừng lại là gồng người bộc phái, cô dùng kĩ năng Lùi Bước mà hướng cung tên nhắm về phía dây chuyền con quái bắn, khiến nó mất khả năng bộc phát.

-6354

Máu con quái vật đã giảm hơn 50% sau cú công kích đó, cả hai thầm mừng rỡ mà tiếp tục cuộc chiến. Nhưng ước chừng năm phút sau đó, con quái tự hồi 10% máu, Hồ Diễm đen mặt, bạo kích vào thời gian quái vật tự buff hoặc bộc phát rất khó, nhất là con quái có IQ cao, sẽ tự rút ra kinh nghiệm trước đó, thật không dễ dàng đánh nhanh thắng nhanh được, chưa kể thời gian để bạo kích phải tốn 5 phút hồi phục, không thề nào hoang phí.

“Lâm Tặc, tôi sẽ bạo kích nó vào lúc nó bộc phát, 5 phút sau cậu sẽ bạo kích ngay thời điểm nó dừng lại uống máu.”

Trận chiến bắt đầu nới lỏng phần khó khăn hơn, con boss cứ từ từ mất máu đến chết là chuyện của nửa giờ sau.

[Hệ Thống]: bạn có muốn thông báo với thế giới?

Hồ Diễm chọn từ chối.

[Hệ Thống]: Chúc mừng người chơi “Tôi là Yêu nhân” đã dành sát thủ giết được boss tự do “Tu sĩ bị nguyền” cấp 130 đạt 600 đồng vàng, 15000 điềm kinh nghiệm và hai điểm kỹ năng.

[Hệ Thống]: Chúc mừng người chơi “Lâm Tặc” đã giành sát thủ giết được boss tự do “Tu sĩ bị nguyền” cấp 130 đạt 600 đồng vàng, 15000 điểm kinh nghiệm và hai điểm kỹ năng.

“Lâm Tặc cậu may mắn không?”  cô cũng lười xét DPS, ai may thì cứ ra sờ.

“Có một truyền thuyết mà mọi người không ai ngờ, cậu biết là chuyện gì không?” Lâm Tặc nhỏ tiếng nói bên tai Hồ Diễm.

“Sao?” cô nhướng mày hứng thú hỏi.

“Đó là Hắc Phong bao giờ cũng ăn cơm mềm từ tớ.”

“…”

(Ý chỉ tổ đội Hắc Lâm, người sờ thi thể lúc nào cũng là bạn Lâm ah)

Vật phẩm rơi ra từ boss không nhiều, có lẽ trò chời còn chưa được cập nhật rõ ràng, nhưng món nào rơi ra thì chất lượng món đó lẫn 1200 tiền vàng.

<Cự độc nhẫn:

Yêu cầu cấp: 120

Tính năng: +85% khả năng chống độc, -15% khả năng tung độc thủ của đối phương.

Hỗ trợ người chơi: thợ săn

Khả năng đánh rơi: 1/10000>

<Kích sát kiếm:

Yêu cầu cấp: 120

Tính năng: +25% nhanh nhẹn cho có chiêu kích sát

Hỗ trợ người chơi: kiếm sĩ

Khả năng đánh rơi: 1/5000>

Và các dược phẩm cao cấp khác…

Lâm Tặc chia đồ theo cấp bậc rất công bằng, cũng rất sảng khoái đẩy hết đống dược liệc cho Hồ Diễm xử lý, với một lý do duy nhất: quà hối lộ để mai được đi ké.




*khuyến mãi về game*

1.    Lâm Tặc là kẻ có level cao hơn cả gần trăm cấp, vì sao lại đánh nick phụ của Hồ Diễm khá ít máu? Vì người cấp cao khi đánh người chơi thấp hơn 30 cấp, sức chiến đấu sẽ bằng với người mới chơi. Nhầm tránh trường hợp bạch luân cấp thấp.
2.    Mình chưa bao giờ chơi game online nên kiến thức chỉ toàn là tưởng tượng mà ra ah.

8/07/2014 mai thi….khối B….


7:53:23 SA



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét