Khi còn nhỏ, tôi
đã từng nghe mẹ kể rất nhiều câu truyện từ thần thoại đến cổ tích, mà trong số
đó, câu chuyện tôi tưởng chừng như quên lãng nay lại được tái hiện trước mặt
tôi một cách thú vị, bạn có muốn biết cảm giác như thế nào không?
Như vậy đi, tôi
có một bài trắc nghiệm nhỏ dành cho các bạn. Nào thả lỏng người, hãy xem mọi
tiếng động xung quanh đều dần tắt hết, bây giờ bạn đang ở trong một căn phòng
tối, chỉ duy nhất một cách cửa sổ có một tí ánh sáng lọt vào phòng. Tuỳ hứng
bạn chọn lựa mình đang đứng tại nơi nào đó trong phòng, có thể là ở gần cửa sổ,
phía giữa căn phòng, hay đâu đó nhưng đừng chọn ở phần góc tối là được. Và giờ
chúng ta hãy bắt đầu quan sát mọi góc về căn phòng nào.
Bạn nghĩ bạn an
toàn chứ? Có lẽ tôi chưa nói qua một điều là căn phòng này hoàn toàn không có
cửa thoát hiểm, chỉ duy nhất một cánh cửa sổ có những thanh sắt chặn lối bạn
thoát ra ngoài. Thế làm cách nào bạn vào được đây? Hay ai đó nhốt bạn trong lúc
hôm mê vào và xây bít cánh cửa? Có lẽ bạn cần một ít ánh sáng để quan sát rõ
hơn nữa mọi góc của căn phòng. Nhưng rất tiếc, thứ ánh sáng keo kiệt từ ngoài
của sổ chỉ đủ để bạn thấy mờ ảo trên người mình thôi. Vậy bây giờ phải làm sao?
Bạn đảo mắt xung
quanh trong vô vọng, dường như cảm nhận được một thứ gì đó đang theo dõi
bạn. Điều đó là tất nhiên, nếu không muốn quan sát bạn thì ngay từ đầu giết
quách bạn cho rồi, cần gì phải nhốt bạn bên trong đây. Thế nhưng ánh mắt ấy
phát ra từ đâu? Bạn lại tiếp túc tập trung mà quan sát, đôi mắt bạn căng ra hết
cỡ, không những có mắt, mà mọi giác quan của bạn đều bắt đầu dốc sức hoạt động.
Ở đây bạn chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở của bạn, ngoài ra không còn manh
mối gì cả, thế tại sao bạn lại cảm thấy như có ai đó theo dõi bạn?
Dà dần cảm thấy
được sự lạnh lẽo, nhiệt độ căn phòng dường như giảm xuống chậm chậm.
Tách!
Căn phòng bỗng
sáng lên và tối lại một cách thật nhanh, nhưng chừng đấy thôi đủ để bạn biết
căn phòng này không người không cửa rồi nhỉ?
Trong dòng suy
nghĩ, bạn bất chợt nhận ra rằng mình lại chìm trong bóng tối đáng sợ một lần
nữa. Thật mỉa mai làm sao, cái ánh sáng lúc đầu như là sự bố thí cho bạn một
chút hy vọng nhỏ nhoi, rồi sau đó, nó lại nhấn bạn xuống sâu trong đấy hồ tuyệt
vọng. Bạn biết vì sao không, cái cảm giác an toàn chỉ bên bạn khi bạn bên ngoài
ánh sáng.
Tôi dám khẳng
định bây giờ nơi bạn đứng chính là sát cửa sổ nhỉ? Có vẻ đó là một quyết định
thông minh đấy.
Nhưng bạn quên
mất một điều phải, có một thứ sẽ đi theo bạn ra ngoài ánh sáng, thứ đó được gọi
là bóng. Bây giờ hãy nhìn xuống dưới chân mình nào, bạn có thấy thứ gì đang nắm
lấy cái bóng mình không? Và rồi nó…kéo.
Àh, chắc hẳn các
bạn có thể đoán ra câu chuyện lãng quên của tôi rồi chứ? Đó chính là đừng bao
giờ đứng trong bóng tối, bạn sẽ không bao giờ an toàn đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét